Truyện ngắn để ngẫm: VÒNG LUẨN QUẨN CỦA SỐ PHẬN

Ngày giỗ bố tôi, mẹ đưa một đĩa xôi thịt vun đầy, dặn dò: “Con mang đi biếu thím Diên! Hoàn cảnh thím tội nghiệp lắm!”. 
Tôi vừa vào đến ngõ, hai con chó nhỏ xông ra, sủa nhị nhặng. Giọng một bà lão rề rà:

- Ai đấy? Vào đi. Nhà không khóa cửa!

Bao năm xa quê, nay tôi trở về, dường như ngôi nhà và mảnh vườn của thím Diên cũng không khác xưa là bao. 

Trong căn buồng lợp tôn thấp chủn, cái nóng xuyên qua lớp ván gỗ, hừng hực phả vào người. Tôi nhìn mãi vẫn không thể tin đó là thím Diên. Một bà cụ gầy trơ xương, hai chân teo tóp, đôi mắt chỉ còn một màu trắng đục. 

Ký ức đưa tôi trở về ngày xưa, khi thím Diên còn trẻ. Một người phụ nữ có gương mặt phúng phính, hay cười, cứ luôn tay, luôn chân với công việc đồng áng. 

Năm thím ngoài 50 tuổi, một sáng thức dậy, hai mắt thím đau nhức, ngứa ngáy, nước mắt cứ chảy ròng ròng. Càng ngày, thím Diên càng nhìn mọi thứ mờ mịt. Dù chạy chữa khắp nơi nhưng cuối cùng, thím vẫn không thể giữ được ánh sáng cho đôi mắt.

Không thấy đường đi, cứ ngồi một chỗ lâu ngày rồi thím bị liệt. Vậy là cuộc đời thím từ đó, mất cả mắt lẫn chân, ngày ngày chỉ ở trên chiếc giường nhỏ bé. 

- Thằng Quắn đang đi mời cưới con trai nó. Cháu ở chơi, đợi tí… nó về. 
Thím vừa dặn, vừa không quên kể rôm rả những chuyện tuổi thơ ngày xưa của tôi với thằng Quắn. Nó hơn tôi 2 tuổi. Ngày ấy, chúng tôi hay gọi nhau mày tao tí tớ. Tôi không khỏi bất ngờ, vì ở tuổi 38, thằng Quắn đã sắp sửa làm sui gia. 

Tôi nhớ mãi cái trò láu cá mà lũ trẻ xóm tôi thường bày ra để chọc phá thằng Quắn. Học chưa hết lớp 1, Quắn nằng nặc nghỉ học, để ở nhà la cà đi chơi. 

Chồng mất sớm, thím Diên một mình tần tảo nuôi 5 đứa con nhỏ. Mỗi ngày, lo chạy ăn từng bữa nên thím cũng chẳng còn hơi sức đâu quán xuyến chuyện học hành của thằng Quắn. Mặc dù có một số thầy cô giáo đạp xe đến nhà để khuyên nhủ thằng Quắn đi học nhưng nó thường lẩn trốn. 

Thấy thằng Quắn không biết chữ, lũ con nít chúng tôi hùa nhau, lấy mấy cục than đen, viết lên nền đất những dòng chữ thật to: “Quắn ăn… c…ứ…t…”. 

Chúng tôi chỉ vào dòng chữ tục tằn ấy, đố thằng Quắn đánh vần và đọc được. Nó cứ nhìn nét than đen nguệch ngoạc dưới đất, cười ngơ ngác, bởi chẳng hiểu chúng tôi viết cái gì…? Lấy thế làm thích thú, cả đám trẻ con cùng hò reo, cười ngặt nghẽo. 

Kỷ niệm cũ dừng đột ngột, khi tôi nghe trước nhà có tiếng xe máy, lẫn với tiếng ho khùng khục của một người đàn ông. 

Dáng người vẫn gầy gò như thuở bé nhưng mái tóc quăn của Quắn nay đã thưa thớt hẳn. Khác hẳn ngày nhỏ, giờ đây nụ cười của Quắn héo hắt, gượng gạo, khi gặp lại tôi. Trả lời vội cho xong vài câu hỏi thăm xã giao của tôi, Quắn lấy cớ bận đi tưới cây và nhanh chóng lảng ra sau vườn. Thím Diên ngại ngùng, đỡ lời:

- Số thằng Quắn khổ lắm. Lúc trẻ còn có sức khỏe đi đào thuê gốc cây cho người ta. Giờ có tuổi lại đổ bệnh, lo tiền ăn thôi đã khó, đừng nói gì tiền thuốc thang…!

- Thế còn con trai của Quắn thì sao thím?

Tôi hỏi dò, với hy vọng Quắn có con cái đỡ đần phần nào. Nhưng thím Diên thở dài ngán ngẩm, bảo:

- Thằng Quý cũng như bố nó, học chưa hết cấp 1 đã bỏ học. Ai rủ đi đâu, làm gì, cũng nghe. Có một đợt theo đám bạn xấu, may không là… bóc lịch! Giờ lại về đi cưa cây thuê cho người ta. Sắp sửa cưới vợ đấy!

Thím Diên phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, lòng đau đáu nỗi lo. Thím xiết xẩm bảo: Ngày xưa, thím đi làm thuê kiếm tiền cho thằng Quắn đi học nhưng nó cũng lười biếng, không chịu học hành. Giờ đến thằng Quắn, ai thuê đâu làm đó, mong kiếm tiền cho con ăn học nhưng thằng Quý cũng bỏ học giữa chừng. 

Bỗng thím chặc lưỡi: “Ngẫm ra, nhà thím mù đến ba đời… cháu ạ! Thím thì mù mắt còn con, cháu thím thì lại… mù chữ. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời thế mà nhà thím ba đời rồi vẫn không đổi đời được!”. Giọng thím Diên đầy chua chát, hai cánh mũi đỏ lên phập phồng. 

Từ sau vườn, tôi bỗng nghe có tiếng bước chân chạy thình thịch. Mặt xám ngắt, Quắn đội vội chiếc nón bảo hiểm lên đầu, kịp dặn mẹ vỏn vẹn: “Thằng Quý cưa trúng tay. Con chạy ra đó xem sao? Mẹ cứ ăn trước đi, đừng chờ…”. 

Đĩa xôi thịt tôi để trên bàn đã nguội lạnh từ lâu nhưng thím Diên không tài nào nuốt nổi. Thím ngồi dựa vào vách nhà, luôn miệng cầu mong sao cho đứa cháu nội được bình an vô sự. 

Trên đường về, tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện của gia đình thím Diên. Tôi nhận ra rằng, nếu ai đó không may mắn rơi vào cảnh mù lòa, ấy là do số phận. Nhưng mù sự hiểu biết… đó lại là do bản thân mỗi người lựa chọn, phải không các bạn?
___________
   Bút danh:      Thất Tánh  

NHÀ TRỊ LIỆU TÂM LÝ - Lê Thị Hòa Bình
💥💥Chuyên trị liệu tâm lý hôn nhân gia đình và các mối quan hệ, giải quyết các gút mắc và buồn phiền trong đời sống 
💥💥Tư vấn giáo lý hôn nhân trước khi cưới
💥💥Trị liệu tâm lý tinh thần
🌿🌿 Tư vấn hướng nghiệp học đường và giới tính

🌻🌻 gửi yêu cầu tư vấn qua email
🌻🌻 Chi phí mỗi lần 500.000đ ( các ngoại tệ khác tương đương qui đổi)
❤❤❤

💥💥Thông Tin tài khoản:
  Lê Thị Hòa Bình
- 8840042746 BIDV 
- 4519015719391231 RBC (canada)
-  khách tại các nước có thể chuyển tiền thông qua kênh chuyển tiền ( tham khảo kênh: Remitly)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này