Một sớm mai khi giật mình thức giấcChợt thấy ta bên triền dốc cuộc đờiPhía sau mình một khoảng vắng chơi vơiỞ nơi đó chứa buồn vui một thuở.Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trởNhững ân tình muốn trả vẫn chưa xongBao buồn vui còn canh cánh trong lòngNơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ.Người ta bảo trần gian là quán trọBiết ta còn ở lại được bao lâuBởi phải nhường cho người sẽ đến sauNên trân trọng khoảng thời gian còn lại.Ta muốn gửi một chút tình ngang tráiỞ trong lòng đã cất giữ từ lâuMuốn trao Người mà Người mãi tận đâuĐành day dứt gửi vào trong nỗi nhớ.Quá nửa đời ta còn vương chữ nợNợ ân tình nợ cả những yêu thươngPhía trước ta là điểm cuối con đườngKhi đến đó chắc cõi lòng thanh thản.Quay nhìn lại ta thấy bao người bạnVẫy tay chào mà mắt lệ rưng rưngCảm xúc kia ta vài bận đã từngNên đành vậy trần gian ta ở lại___________ Tác giả: Lê Thị Hòa BìnhNHÀ TRỊ LIỆU TÂM LÝ - Lê Thị Hòa BìnhL/ hệ: Email: trilieutamly2018@gmail.com💥💥Chuyên trị liệu tâm lý hôn nhân gia đình và các mối quan hệ, giải quyết các gút mắc và buồn phiền trong đời sống 💥💥Tư vấn giáo lý hôn nhân trước khi cưới💥💥Trị liệu tâm lý tinh thần🌿🌿 Tư vấn hướng nghiệp học đường❤❤

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này