Trên con đường đi làm, ngày nào tôi cũng đi ngang qua một quán cà phê. Tôi chưa bao giờ chú ý đến biển hiệu của quán, nhưng lúc nào cũng nhìn thấy một bạn nhân viên mặc đồng phục, một tay cầm ly cà phê take away, một tay hướng về phía khách chạy xe trên đường như thể lời mời, và nở nụ cười rất tươi. Ban đầu tôi thấy chuyện này cũng bình thường. Nhưng 10 lần chạy xe ngang qua, là 10 lần nhìn thấy bạn vẫn nở nụ cười tươi như thế, tinh thần vẫn bừng sáng như thế - tới mức, người không uống cà phê như chúng tôi, cũng cảm thấy cần phải dừng lại, bước vào và gọi một ly cà phê mang đi. Thi thoảng tôi lại nghĩ về bạn trong lúc đang làm việc, và cảm phục tinh thần đó của bạn. Tôi đã gặp nhiều người làm ở vị trí công việc như thế, nhưng rất ít người có thể truyền tải và giữ vững được tinh thần ấy - qua chừng đó thời gian. Ngày nào cũng như ngày nào. Thật hiếm có, khó tìm!Một người như thế, không doanh nghiệp nào lại không muốn tuyển. Một người như thế, không lý nào lại không thể thành công. Thật muốn kiên nhẫn đợi và nhìn thấy bạn của ngày đó.Nhược Lạc

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này